Bồ tèo Vietyouth cũng có tính cầu thị ấy chứ, nhưng bồ để tình cảm nó lấn át quá nên cái nhìn khá thiên vị, hoặc là do tầm nhìn của bồ khá hẹp. Xin lỗi trước nếu câu nói này làm cho bồ tự ái.
Không ai phủ nhận công sức và tầm quan trọng của người Mỹ trong WW2 cả. Viện trợ ồ ạt của Mỹ cho cả Anh quốc lẫn Liên Xô là một trong những yếu tố hàng đầu quyết định kết quả cho WW2.
Nhưng hãy xem người Mỹ tham gia WW2 như thế nào.
Giai đoạn 1: Chú Sam ngồi khoanh tay nhìn Đức quốc xã thôn tính Châu Âu, vây khốn người Nga suốt hơn 2 năm kể từ khi thế chiến nổ ra. Tháng 9/1939 WW2 bắt đầu, tháng 12/1941 Mỹ mới tham chiến sau khi bị Nhật đánh Trân Châu Cảng. Trong suốt thời gian đó họ chẳng đổ tí máu, họ chỉ bỏ tiền ra cho Anh và Nga đánh trận.
Giai đoạn 2: Sau khi bị Nhật lôi vào cuộc chiến, họ bắt đầu đổ quân lên... Anh Quốc và ngày ngày đổ... mồ hôi trên thao trường. Cho đến tận tháng 6/1944, khi chiến cuộc gần như đã ngã ngũ, họ mới đổ quân lên Nomandy.
Trong giai đoạn này, người Mỹ cũng có đánh trận nhưng với quy mô nhỏ, hoặc đánh những trận chiến mang tính kỹ thuật cao (hải chiến, không chiến) với đặc điểm là thiệt hại vật chất lớn nhưng thiệt hại nhân mạng rất thấp.
Ở Châu Âu, họ chủ yếu ném bom (không chiến), mỗi trận ném bom hay không chiến thì chỉ vài chục thiệt mạng, những trận lớn thì cũng chỉ vài trăm mạng.
Họ chỉ đổ quân lên Bắc Phi khi Rommel đã bị Anh đánh bại. Lúc họ đổ quân, Đức-Ý chỉ còn một nhúm ở khu vực Tunis, Rommel bay về Đức với lý do bị bệnh.
Đến tận tháng 7 họ mới đổ quân lên hòn đảo Sicily. Tháng 9 lên đất Ý, đánh những trận quy mô nhỏ và vừa, cứ thế tàn tàn cho đến tận tháng 6-1944 thì ngưng. Thiệt hại nhân mạng chẳng bằng 1 trận hạng vừa trên mặt trận phía đông.
Trên Thái Bình Dương, tổn thất nhân mạng của họ khá lớn trong giai đoạn đầu, chủ yếu là ở Philippin do thế bị động và do Hải quân Nhật phong tỏa không thể rút quân được. Họ chỉ triển khai đổ bộ đánh chiếm các hòn đảo. Với thiệt hại nhân mạng trung bình vài ngàn người mỗi hòn đảo thì chẳng là bao. Bởi vì họ chỉ đánh một số đảo quan trọng (chiến thuật nhảy cừu).
Hải chiến với Nhật thì cũng lại là chiến tranh kỹ thuật, tuy tầm quan trọng lớn nhưng mỗi trận chỉ giết nhau trung bình vài trăm người.
Giai đoạn 3: Đây là giai đoạn đổ máu nhiều nhất của Mỹ trong WW2. Nhưng, lại nhưng, lúc ấy Đức đã suy kiệt, Mỹ đánh nhau khá nhàn. Thiệt hại lớn nhất của Mỹ ở giai đoạn này là trong Chiến dịch phản công vùng Andernes của Đức với 56.000 lính Mỹ chết trận. Chỉ là con số lẻ với các trận đánh tàn khốc ở mặt trận miền Đông. Ở miền Đông, chiến dịch gây tổn thất lớn nhất cho người Nga là Barbarossa với hơn 1.600.000 người chết, hơn 1.300.000 người bị thương và hơn 1.600.000 người bị bắt rồi chết dần mòn trong các trại tù binh.
Tổng số lính Mỹ chết trận của cả hai mặt trận trong WW2 chỉ là hơn 600.000 người. Người Nga mất hơn 11.000.000 quân cùng hơn 16.000.000 dân thường.
Đừng nghĩ nhầm là mình có tâm lý muốn người Mỹ chết nhiều hơn nhé. Mình chỉ muốn chứng minh một điều: Trong WW2, nước Mỹ chiến đấu bằng tiền rất nhiều, bằng người rất ít. Gọi đây là cái khôn hay là cái đểu giả đều được. Người Mỹ chỉ đặt chân vào một chiến trường khi kết quả chiến trường đó đã rõ rệt phần thắng, chủ yếu là dây máu ăn phần. Gọi đây là cái khôn hay là cái đểu giả đều được.
Cũng đừng bảo là do bọn Nga nó ngu nên nó mới chết nhiều. Họ là mặt trận chính, mà họ có muốn tránh cũng có được đâu?
Nhưng cũng phải công nhận bọn Nga thời kỳ đầu nó đánh nhau... ngu thật. Những người giỏi bị Stalin thanh trừng gần hết để bảo đảm cái ghế của ông ta, số còn lại đa phần là đám nịnh thần. Theo mình, nếu kẻ thù lớn nhất của người Nga là Hitler thì kẻ thù lớn thứ hai của họ chính là Stalin.
Còn về mặt kỹ thuật mà bồ bảo là Mỹ cao hơn Đức trong WW2, mình chẳng tranh cãi nhau với bồ đâu. Mệt òi.
Bookmarks