+ Reply to Thread
Results 1 to 6 of 6

Thread: Vài Điều Về Bản Thân Và Lý Do Tôi "Tham Chính"...

  1. #1

    Vài Điều Về Bản Thân Và Lý Do Tôi "Tham Chính"...

    Gần đây, vì sự trưởng thành của cộng đồng Người Việt tại Quận Cam [cũng như California], nhất là dân số ở Westminster người Việt chúng ta đã bắt tham gia ứng cử vào những chức vụ dân cử trong thành phố.

    Có lẽ đa số các bạn trẻ, thế hệ đàn em của tôi, lớn lên ở đây, và những người qua sau, diện HO, đoàn tụ gia đình... chỉ thấy được sự thành đạt và sung túc của những người đi trước, muốn được như họ, có bằng cấp đại học, có việc làm ổn định, nhà cao cửa rộng, vợ đẹp con ngoan, chồng giàu con giỏi... Và cho rằng chúng ta chỉ có thể phục vụ thành phố [hoặc cộng đồng] trong những chức vụ Nghị Viên Hội Đồng Thành Phố sau khi chứng ta đã đạt được những thành tựu nhất định, xây dựng được sự nghiệp, cũng như chu toàn được bổn phận với gia đình và cộng đồng. Bởi lẽ, chúng ta đang sống trong một xã hội an ninh, ổn định và phồn vinh, suy nghĩ như vậy cũng rất hợp lý.

    Nhưng khi tôi lớn lên ở Việt Nam, chiến tranh đã "ảnh hưởng" đến toàn bộ đời sống của người Việt. Ngày 30 tháng Tư, 1975, tôi cùng gia đình phải trốn dưới gầm bếp để tránh bom đạn pháo kích. Những năm sau đó, bị qui tội Tiểu Tư Sản, kiểm kê tài sản, và bị ép đi kinh tế mới, gia đình tôi đã phải tổ chức vượt biên nhiều lần, không thành công, rồi bị bắt bớ, tịch thu tài sản, tù tội. Khi tôi ra đi bằng đường bán chính thức vào năm 1979 diện bán chính thức với anh Thomas Đào và BS Michael Đào. Chúng tôi đã đến quần đảo Nam Dương sau nhiều ngày lênh đênh trên biển.

    Khi đến Ku Ku, một hoang đảo, và được chính quyền bản địa cho phép thuyền nhân lên đó cư trú. Những thuyền nhân tỵ nạn đã phải tự bươn chải, lên rừng đốn cây làm nhà, ra biển đánh cá, qua Singapore để mua thực phẩm và những đồ dùng cần thiết. Người có mang theo vàng bạc, tiền của, thì còn khả dĩ xoay sở được. Nhưng những người kém may mắn hơn, tứ cố vô thân, không có thân nhân giúp đỡ, phải tự mình bươn chải, lúc nào cũng đối diện với đói lạnh và cái chết. Hằng ngày chúng tôi đều phải chôn cất những thân phận bất hạnh đó. Mồ mả đào ngay cạnh giòng suối cả đảo dùng để tắm rửa, ăn uống. Sau này, nhờ một số nhân vật có khả năng và uy tín, đứng ra thành lập Ban đại Diện đảo, mới ổn định được tình hình trên đảo, cứu mọi người thoát khỏi nguy cơ bệnh dịch.

    Hằng ngày, chúng tôi phải chứng kiến thảm cảnh những thuyền nhân đến sau, bị kéo từ Mã Lai sang, khi trại tỵ nạn bên đó bị đóng cửa. Vì bị tàu Hải Quân Mã Lai cột lại từng xâu bốn năm ghe, những thuyền gỗ của người tỵ nạn bị vỡ tan từng chiếc, từng chiếc trên biển. Thường chỉ có một, hai chiếc đầu tiên là còn nguyên vẹn, đến được Nam Dương. Từng đoàn người than khóc rất bi ai, khi kể lại cảnh phải chứng kiến người thân của họ bị chết chìm ngay trước mặt, mà bản thân họ không thể làm gì được. Rồi những câu chuyện về hải tặc Thái Lan. Chuyện những cô gái chỉ mới dậy thì, bị hãm hiếp nhiều lần. Những ông chồng phải nhìn vợ, con bị làm nhục ngay trước mắt...

    Khi mới qua Mỹ, thuyền nhân chúng tôi còn bị những người bản xứ khinh khi, kỳ thị. Mỗi ngày, khi còn học trung học, chúng tôi đều phải đối diện với những tên Mỹ con xấc xược và ngang ngược, mạ lỵ chúng tôi bằng những ngôn từ khinh miệt nhất, vì lúc đó, người Việt chúng ta ở Quận Cam cũng còn rất ít, đa số vẫn phải hưởng trợ cấp, dùng phiếu thực phẩm... và tương đối chưa quen thuộc lắm với cuộc sống văn minh nơi xứ người.

  2. #2

    Re: Vài Điều Về Bản Thân Và Lý Do Tôi "Tham Chính"...

    Dài giòng, để thấy rằng vào những năm đầu thập kỷ 80s, những trăn trở, ưu tư chính của chúng tôi không phải là chén cơm, manh áo, bằng cấp, địa vị, nhà cửa, hoặc xe cộ. Vì khi đó, chúng tôi tỵ nạn chính trị, vì không thể sống với chế độ độc tài Cộng Sản ở VN. Từ "Căn Cước Tỵ Nạn" ý nghĩa là như vậy.

    Vào thời điểm những năm 1980-1990, "Lòng Dân" sôi sục, khí thế hừng hực, thiển nghĩ, ngoài tôi ra, đa số những thanh thiếu niên cũng đều mang những hoài bão muốn "quang phục quê hương", trở về xây dựng một Việt Nam tươi đẹp và hạnh phúc hơn. Trong giai đoạn đó, điển hình, một thanh niên đã hy sinh vì lý tưởng tuổi trẻ của anh, khi bỏ chức vụ hội trưởng sinh viên VN tại Paris để về Việt Nam kháng chiến. Anh Trần Văn Bá đã hy sinh cho lý tưởng của mình. Anh là một trong số ít người mà tôi ngưỡng mộ. Tổ quốc sẽ không bao giờ quên những thanh niên, những người con yêu đã cống hiến sinh mạng của mình cho dân tộc như anh.

    Nếu còn xem mình là người Việt Nam, còn có cảm xúc khi ca bài Việt Nam Quê Hương Ngạo Nghễ, còn nhận mình là Trai Đất Việt, Kẻ Sỹ, Thất Phu... mà không thấy nhục nhã, cảm thấy mình bất tài, thiếu trách nhiệm với quê hương đất nước, khi bị các dân tộc khác coi thường, khinh miệt, bị hà hiếp, xua đuổi, không thể sống trên chính quê hương của mình, mà phải tha phương cầu thực... thì thật là khó hiểu.

    Như những thanh niên thời đó, tôi cũng mang những hoài bão to lớn, nhưng muốn đội đá vá trời.

    Từ đó đến nay, những người như anh Trần Văn Bá, có tài có đức, thật tâm vì sự nghiệp chung, hết lòng phục vụ cho đại cuộc, kể cả sẵn sàng hy sinh tính mạng vì lý tưởng cao đẹp... đã không còn bao nhiêu. Ngược lại, ta chỉ thấy những tên hoạt đầu chính trị, những kẻ treo đầu dê bán thịt chó, buôn thần mãi thánh, lợi dụng chiên bài chống cộng để kiếm tiền, nhân danh tổ quốc để trục lợi, tạo dựng phe cánh, lũng đoạn cộng đồng, bắt chước theo khuôn của Cộng Sản với ý đồ muốn trở thành lãnh tụ, độc quyền yêu nước, độc đảng lãnh đạo cộng đồng người Việt [Quốc Gia] Tỵ Nạn Cộng Sản ở Hải Ngoại. Những kẻ này cũng không khác gì đám Cộng Sản độc tài và tham nhũng ở Việt Nam--vì họ cũng chỉ chủ trương "Còn Đảng, Còn Mình", đặt ưu tiên của phe nhóm, đảng phái và cá nhân lên trên lợi ích của cộng đồng và dân tộc, sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn để bịt miệt [vu khống, chụp mũ], đàn áp phe "Đối Lập".

    Vì thế mà lòng dân ly tạn Hầu hết đã chán ngán những trò hề chính trị, những thủ đoạn gian manh, và những cái loa rè, chỉ biết ca những luận điệu xưa cũ, tìm cách xoay ngược quá khứ để sống lại với uy quyền, hào quang mà họ không thể có được trong cuộc sống hiện tại.

    Cho đến hôm nay, mọi việc đã thay đổi. Đa số đã không còn thiết tha gì đến chuyện "quang phục quê hương" nữa. Những kẻ tự cho mình cái trọng trách "lãnh đạo" cộng đồng, vẫn đang hô hào, kêu gọi mọi người phải đứng lên lật đổ chính quyền Cộng Sản... phải nên nhìn lại thực tế, lòng dân, và thành tâm tự phán xét bản thân: Tại Sao Người Việt Hải Ngoại trở nên thờ ơ với những "Sinh Hoạt Cộng Đồng" như vậy? Mất Lòng Dân là mất tất cả. Những kẻ mưu cầu danh lợi, bất chấp thủ đoạn, lợi dụng chiêu bài quốc gia dân tộc để vinh thân phì gia, khiến cho lòng người chán ngán... thì hậu quả do họ gây ra cũng không thua gì những Công An Mạng đang ngày đêm tìm cách len lỏi vào hàng ngũ Người Việt Tỵ Nạn để thực thi Nghị Quyết 36, nhằm bảo vệ chế độ độc tài CSVN.

  3. #3

    Re: Vài Điều Về Bản Thân Và Lý Do Tôi "Tham Chính"...

    Học trung học được ba năm thì tôi xin vào học ở UCI, từ 1983 đến 1985 Nhưng như Thiếu Tá Bác Sỹ [gây mê] Chuck Đòan, người thường tranh luận với tôi trên mạng, có nói, "Bằng Cấp" chỉ là cần câu cơm, mà tôi thì đã hạ quyết tâm không phải qua Mỹ để tỵ nạn chính trị, nên bằng cấp đối không phải là trọng tâm của cuộc sống đối với tôi. Qua rất nhiều năm ở nhiều đại học, tôi chỉ học những gì tôi muốn biết, chứ không quan tâm đến việc lấy được bằng cấp hay khong-vì chưa bao giờ muốn nghĩ đến chuyện đi tìm việc làm. Tôi vẫn kiên trì theo đuổi hoài bão và lý tưởng của mình khi còn trẻ, tiếp nối con đường của những đàn anh như Nguyễn Đức Quang, mong muốn có thể góp phần tạo ra sự thay đổi trong xã hội, Khai Dân Trí và cải cách Xã Hội hầu có thể biến Việt Nam thành một quốc gia thật sự Độc Lập, Tự Do và Hạnh Phúc.

    Thời thế thay đổi. Giấc mộng Tráng Sỹ Kinh Kha đã không còn thiết thực nữa, tôi chọn con đường khác để có thể thực hiện tâm nguyện của mình, làm báo, không phải để được làm nhà văn, có độc giả, được gọi là chủ nhiệm, chủ bút, có tiền quảng cáo... Báo Chí, cũng như những dạng truyền thông khác chỉ là phương tiện để tôi có thể chia sẻ với đồng bào, nhất là những thanh thiếu niên còn đang ở Việt Nam, về những kiến thức và kinh nghiệm mới lạ, hữu ích mà họ cần biết, nhằm giúp họ trở nên hữu dụng hơn đối với xã hội, cũng như có những cái nhìn, quan điểm cởi mở và hợp lý hơn, hầu có thể giúp họ Dân Chủ Hóa Việt Nam một cách nhanh chóng và tốt đẹp hơn.

    Tu Thân, Tề Gia, Trị Quốc, rồi mới có thể Bình Thiên Hạ... Nhìn lại cộng đồng mình ở Westminster, tôi cảm thấy phải có trách nhiệm ra sức, góp công làm sạch môi trường sinh hoạt chính trị ở đây, xây dựng lại niềm tin của đồng hương nơi mình đang cư ngụ trước đã, rồi sau này hẵng tính đến chuyện quang phục Việt Nam, thay đổi chế độ, để xây dựng lại một Việt Nam tươi đẹp hơn.

    Đây là lý do tại sao tôi tuyên bố ra tranh cử chức vụ nghị viên Hội Đồng Thành Phố Westminster kỳ này.

    Đã đến lúc Đại Đa Số Thầm Lặng phải lên tiếng, tỏ thái độ và có hành động cụ thể để chứng minh cho những kẻ hoạt đầu, chình trị xôi thịt biết rằng không ai được phép Độc Quyền Yêu Nước, Lạm Dụng Chiêu Bài Chống Cộng để Tư Lợi, đánh bóng bản thân, làm mất đi ý nghĩa cao đẹp của quan điểm này.

    Chúng ta có thể thực hiện một cuộc cách mạng để làm sạch cộng đồng, phát triển thành phố, bằng cách bỏ phiếu loại đi những thành phần Con Buôn Chính Trị, sống bằng nghề "Yêu Nước".

    Xin quí đồng hương hãy tín nhiệm tôi vào chức vụ Nghị Viên Thành Phố westminster.

  4. #4

    Re: Vài Điều Về Bản Thân Và Lý Do Tôi "Tham Chính"...

    Những năm học trung học, tôi luôn tham gia sinh hoạt Hướng Đạo, góp sức tổ chức những chương trình Văn Nghệ Liên Trường, Picnic Liên Trường, mà khi đó cũng có duyên sinh hoạt chung với Luật Sư Nguyễn Quốc Lân cũng như phu nhân. Khi lên UCI, tôi cũng có tham gia văn nghệ của trường, cũng như nhận phụ trách làm tờ đặc san giùm cho hội Sinh Viên VN của Cal State Fulerton [vào năm 1987?].

    Từ năm 1990 cho đến 1999, tôi đã phụ trách quản lý những cơ sở kinh doanh của gia đình như là Greenfield LTD, Cook's Auto Parts...

    Sau này, tôi luôn tham gia, phụ giúp những hội đoàn Văn Hóa, Xã Hội khi họ còn phôi thai, cần người trợ giúp, ví dụ như Thư Viện Việt Nam khi còn đặt trụ sở ở đường Euclid, Ban Văn Nghệ Lạc Hồng, khi những em nhỏ còn đang luyện tập, chưa được mời đi biểu diễn, tôi đã dùng quan hệ riêng và nhận lãnh hậu quả cũng như trách nhiệm, khi xin Bác Sỹ Michael Đào cho các em dùng trung tâm làm chỗ để tập dợt. Khi sóng thần xảy ra ở Đông Nam Á, tôi đã tổ chức một buổi gây quỹ, gom được gần ba ngàn, giao cho Dược Sỵ Irene Nguyễn, để cô ta đưa về CVS, và CVS đã ủng hộ thêm, để số tiền nhân lên gấp đôi, gần sáu ngàn. Tôi đã từ chối làm ở nhà hàng, quảng bá trên cơ sở truyền thông, cũng như không tổ chức rình rang, giới thiệu xôn xao, ăn uống linh đình gì [vì thế mà có lẽ không ai hay biết về việc tôi làm]. Bởi lẽ tôi chủ trương làm việc thành tâm, để đem đến lợi ích thiết thực cho những nạn nhân, đang cần từng đồng từng cent để duy trì mạng sống của họ, chứ không phải tổ chức tiệc tùng, ăn chơi phung phí, khoe khoang thành tích... rồi mới bố thì cho họ những đồng tiền còn sót lại. Lần gây quỹ đó có nhiều dược, nha và bác sỹ tham dự, ví dụ như bác sỹ Khải Vũ, bác sỹ Trung Chỉnh [và phu nhân]...

  5. #5

    Re: Vài Điều Về Bản Thân Và Lý Do Tôi "Tham Chính"...

    Ngoài ra, tôi đã từng về phụ giúp bác sỹ Michael đào khi anh mới thành lập trung tâm y tế riêng, với vai trò Operation Manager, từ năm 2000 cho tới 2005. Vào năm 2007, khi đài VHN TV mới được thành lập, tôi đã được anh Quốc Thái mời về tham gia, với vai trò Giám Đốc Tin Tức. Tôi là người produce chương trình đầu tiên khánh thành VHN TV.

    Sau khi trung tâm mới của bác sỹ Michael Đào được khánh thành, tôi lại trở về với vai trò giám đốc quảng cáo và ngoại vụ.

    Nhưng song song với những công việc chính, tôi luôn luôn và liên tục duy trì một hoài bão là sẽ xây dựng được một cơ quan ngôn luận chân chính, một diễn đàn trung thực và khách quan để góp phần xây dựng cộng đồng và đất nước: Viet Youth Forum, Diễn Đàn Tuổi Trẻ, tiếp nối hoài bão của nhóm Du Ca.

    Như đã trình bày, sau khi biết được tình trạng thâm thủng ngân sách của thành phố Westminster, và thấy được những việc làm sai trái của một nghị viên đương nhiệm, tôi đã quyết định tham gia tranh cử vào vai trò nghị viên thành phố, để có thể làm sạch môi trường sinh hoạt chính trị của cộng đồng, cũng như dùng khả năng, trí tuệ và, kiến thức và những kinh nghiệm của mình để phát triển Tiểu Sài Gòn thành một trung tâm du lịch quốc tế.

  6. #6

    Re: Vài Điều Về Bản Thân Và Lý Do Tôi "Tham Chính"...

    Kính thưa quí đồng hương,

    Là một Thuyền Nhân Tỵ Nạn Cộng Sản, qua Hoa Kỳ và định cư tại Little Saigon từ năm 1980, tôi luôn tâm niệm mình là một nạn nhân của chế độ độc tài Cộng Sản, một người Tỵ Nạn vì lý do Chính Trị, không phải bỏ xứ ra đi vì miếng cơm mahnh áo.

    Mười mấy năm nay, tôi luôn kiên trì đeo đuổi lý tưởng và hoài bão của thời còn trẻ, mong có thể góp sức xây dựng Cộng Đồng Người Việt Hải Ngoại, với mơ ước có thể phát triển tiềm năng của chúng ta, để Người Việt có thể ngẩng mặt sánh vai cùng các sắc dân khác trên xứ sở Hoa Kỳ (như Do Thái, Nhật, Ý, Đức & Anh..) để có thể tự hào là Con Hồng Cháu Lạc, một dân tộc kiên cường, thông minh, cần cù và hiếu học.

    Xa hơn nữa, tôi hy vọng quê hương Việt Nam của chúng ta có thể trở mình, thật sự trở thành một quốc gia Tự Do, Dân Chủ, Văn Minh và Phồn Thịnh.

    Tu Thân, Tề Gia, Trị Quốc rồi mới có thể Bình Thiên Hạ. Sau nhiều năm trăn trở với những hoài bão trên, trải nghiệm để học hỏi, tôi cảm thấy mình đã trưởng thành, tích lũy đầy đủ kinh nghiệm cũng như khả năng tham gia tranh cử chức vụ Nghị Viên Thành Phố Westminster để có thể gó sức làm sạch môi trường sinh hoạt chính trị địa phương, mang lại niềm tin và hy vọng cho đồng hương, xây dựng một Cộng Đồng Người Việt Hải Ngoại vững mạnh và thành đạt, hầu có thể tác động gây ảnh hưởng đến chính sách ngoại giao của chính phủ Hoa Kỳ, giúp cho tiến trình Dân Chủ Hóa Việt Nam được thuận lợi và mau chóng hơn.

    Xin quí vị hãy cho tôi một cơ hội, bầu tôi vào chức vụ Nghị Viên Hội Đồng Thành Phố Westminster, để tôi có thể cống hiến khả năng và kinh nghiệm về tổ chức, quản trị kinh doanh và quảng bá thương mại, nhằm mục đích phục vụ lợi ích chung của cộng đồng cũng như phát triển Thành Phố Westminster thành một khu du lịch nổi tiếng trên thế giới, gia tăng thu nhập của thành phố, cân bằng ngân sách, tạo thêm công ăn việc làm và dịch vụ công cộng cho mọi cư dân của Westminster.

    Xin trân trọng cám ơn quí vị.

    Xin hãy dồn phiếu cho Khải Đào, Ứng Cử Viên Hội Đồng Thành Phố Westminster, 2012.

    (714) 552-5486
    khaimdao@yahoo.com
    www.vietyouth.net
    www.facebook.com/khaim.dao
    www.facebook.com/VietYouth.Net

+ Reply to Thread

Similar Threads

  1. Replies: 0
    Last Post: 24th December 2014, 01:50 AM
  2. Replies: 0
    Last Post: 24th December 2014, 01:50 AM
  3. Vài Điều Về Bản Thân Và Lý Do Tôi "Tham Chính"... [October 31, 2012]
    By KMD in forum Little Saigon Politics | Chính Trường Quận Cam
    Replies: 0
    Last Post: 31st October 2012, 11:09 AM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts