Khiêu tưởng Tưởng là tưởng, nhưng Tưởng chẳng phải tưởng... như Khiêu tưởng.

Nếu hiểu được tâm ý của Lý Bạch, hàm ý của câu thơ, cũng như dụng ý dùng từ TƯỞNG của Thi Hào Lý Bạch... thì Đạo Sư Thuổng Thơ đã không [ít ra là không dám công khai] "tặng" Hoa Hậu tuổi Teen câu "Đối" đó.

Dâm Muội!!!


Tại sao tôi dám viết như trên?

Theo VNTB:

5.3.15

(VNTB) - Nhân vụ GS. Vũ Khiêu bị phê phán vì “cầm nhầm” câu thơ đầu trong bài “Thanh Bình Điệu” của Lý Bạch, VNTB xin gửi tới bạn đọc nguyên văn bài thơ trên cùng một số bản dịch của các dịch giả Việt Nam, trong đó có cộng tác viên VNTB - ông Trần Thế Kỷ.



清平調其一

雲想衣裳花想容,

春風拂檻露華濃。

若非群玉山頭見,

會向瑤臺月下逢。



Thanh Bình Điệu Kỳ 1

Vân tưởng y thường hoa tưởng dung,
Xuân phong phất hạm lộ hoa nùng.
Nhược phi Quần Ngọc sơn đầu kiến,
Hội hướng Dao Đài nguyệt hạ phùng.


Bản dịch của Trần Thế Kỷ

Dung nhan thắm tựa mây, hoa
Gió xuân man mác, sương sa nồng nàn
Ví không gặp chốn mây ngàn
Thì xin hẹn chốn cung đàn non cao




Bản dịch của Ngô Tất Tố

Thoáng bóng mây hoa nhớ bóng hồng,
Gió xuân dìu dặt giọt sương trong.
Ví chăng non ngọc không nhìn thấy,
Dưới nguyệt Dao Đài thử ngóng trông.




Bản dịch của Đinh Vũ Ngọc

Xiêm áo như mây, mặt tựa hoa
Hương xuân gió thoảng ngọc sương sa
Vì chưa thấy mặt nơi Quần Ngọc
Trăng chốn Dao Đài cũng gặp qua.
Theo tôi thấy, chỉ có cụ Ngô Tất Tố mới dịch thoát ra được cái ý [nghĩ] của Thi Hào Lý Bạch.

Nếu ví xiêm áo Dương Quí Phi "đẹp như mây", "mặt đẹp như hoa"... [Xiêm áo như mây, mặt tựa hoa; Dung nhan thắm tựa mây, hoa]... thì hóa ra chỉ là những lời sáo ngữ, đầu môi chót lưỡi... mà tên củ lẳng nào, bắt đầu biết chim gái... cũng có thể học nịnh đầm như thế được. Chẳng quái gì Đường Minh Hoàng phải ghen; mà chẳng ai lại xem đấy là những "Áng Văn Bất Hủ".

Theo tôi, Tài Tử... "Tưởng" Giai Nhân, đến nỗi nhìn mây thì nhớ xiêm y của nàng, nhìn hoa lại mơ ra khuôn mặt của nàng; thấy sương đọng trên hoa... lại nghĩ đến những thứ khác. Rồi còn thề non hẹn biển... với giai nhân, trước mặt Quân Vương... thì mới làm nàng cảm động, làm cho Đường Minh Hoàng tím tái... và khiến cho thi nhân & hậu thế ngưỡng mộ được chứ.

Túm cái quần lại.

Lý Bạch không hề nói:

- Áo nàng đẹp như mây; Mặt nàng đẹp như hoa.

Quá tầm thường!

Mà ông đã "nói" với Dương Quí Phi [trước mặt Đường Minh Hoàng]:

- Anh nhớ em quá. Nhìn cái gì cũng ra em. Hôm nay ra Quần Ngọc không gặp, thì hẹn em bữa khác ở Dao Đài nhé?

Something like that.

Tưởng đây là tơ tưởng [reminist/crazy about/make me think about you], NOT "tưởng" [mistaken for].

Xin hết!